Tháng ba. Đi về trên con đường quê đầy gió, nắng luyến tiếc ngày xuân nên còn mãi lang thang trên những ngọn cây, để lại chút sắc vàng mỏng manh mà đầm ấm lên ruộng lúa chín vàng ươm, kéo buổi chiều trải dài ra mênh mông như không có bến bờ. Vài đứa trẻ chạy bên đường, thả lên trời những cánh diều đầy màu sắc. Những cánh điều gợi nhớ một thời tuổi thơ đã xa mà như vẫn còn chao liệng ngập ngừng nơi góc khuất của tâm hồn. Cánh điều của tuổi thơ gọi về biết bao kỷ niệm.
“Xa quê đã mấy năm rồi nhỉ?
Nhịp sống phồn hoa giữa thị thành
Khi tuổi về chiều tôi vẫn nhớ
Cánh diều chấp chới giữa trời xanh…”
Những buổi chiều quê xưa, cánh đồng vừa xong mùa gặt, mặt ruộng thênh thang, phủ đầy lớp rơm vàng mới thơm ngay ngáy. Đất nghỉ ngơi đón những bàn chân non nhỏ. Những cánh điều dán bằng cung tre và giấy tập cũ đầy chữ, theo gió bay lên cao, làm bạn với đàn cò vẫy nắng trở về sau những ngày lặn lội kiếm ăn đồng xa. Đám trẻ đầu trần khét nắng, mải mê chạy theo diều, vấp những vết chân trâu ngã dài trên mặt rơm êm ái, cùng cười khanh khách vô tư, hồn nhiên.
Mỗi con diều có một dáng vẻ riêng, nhưng khi đã lên cao, tất cả đều thanh thản. Ngồi dưới bóng mát rặng trâm bầu, nhìn cánh diều bay, tuổi thơ thầm nuôi khát vọng được bay cao, bay xa giữa khoảng trời lộng gió – nơi nhìn thấy hàng cây mờ xa dần tím ngắt hoàng hôn, những ngả quê quanh co vương khói cơm chiều, những mảnh ruộng bé nhỏ bình dị. Hương thơm cỏ dìu dịu, mùi đất khô chậm chờn đâu đó. Một niềm yêu mến đồng quê dậy lên khó tả. Những cảm giác và hương vị của quê hương sâu lắng, đọng lại từ quãng đời thơ ấu, đôi khi thao thức đến nao lòng mỗi lúc đi xa. Nhưng nó lại là hành trang thân thiết của tuổi trưởng thành vất vả.
Bây giờ hiếm hoi lắm mới thấy một cánh diều giấy của ngày xưa (có lẻ là diều của một đứa trẻ nghèo). Nên thương lắm cánh diều giấy của ngày xưa, nó chứa đựng mảnh hồn quê quen thuộc.
Những cánh đồng ngày xưa cứ thay dần bằng những vườn cây trái thời công nghiệp. Không gian giăng mắc nhiều dây điện, nhấp nhô cột ăng-ten cao vút. Tìm đâu ruộng lúa đầy rơm vàng? Diều phóng khoáng không thể bay khi quá nhiều vướng bận. Chỉ có khoảng trời trong vắt trên kia là không đổi, màu xanh êm ả và gió vẫn hiền hòa, thơm mát hương của mùa xuân. Đôi khi, trong giấc mơ, chấp chới một cánh diều trắng yếu ớt vẫy gọi…
Báo Ấp Bắc