Từ Ngọc
Thò tay hái trái bần chua
Nhớ bông điên điển nhớ mùa cá linh
Nhớ bông súng nổi dập dình
Nhớ mùi mắm sặc nhớ mình…tình ơi!
Ngọt ngào một tiếng gọi mời
” Ai … mua rau … cá…” vang … đời bỗng tươi
Giọt mồ hôi đẫm vẫn cười
Khua dầm nhỏ đón đợi người …chờ mua…
Hoa bần nở trắng … gió xua
Nhìn dòng nước chảy em đùa bảo anh:
” Ví dầu bắt cá nấu canh
Dầm bần thêm ớt cho thanh cho nồng
Mai sau thành vợ thành chồng
Đừng làm bần,ớt… hết nồng hết chua…”
Giờ bần đã có người mua
Bên bờ vẫn đợi gió lùa tiếng rao
“… hôn…” nghe … đã dứt hôm nào
Dáng xuồng ba lá âm hao vắng rồi
Bóng bần đợi một mình thôi
Xót lòng nuốt giọt lệ … ngồi nhớ ai
Trái bần chua vẫn chua hoài
Ăn cho đỡ nhớ …bóng ngoài chân mây….
Từ Ngọc
Ví Dầu Ăn Trái Bần Chua
Posted in Thơ