Sau những đợt rét cuối năm, sân trường được tô điểm thêm bằng những cánh áo len nhiều màu khoác lên trên những tà áo trắng nữ sinh. Mùa đông phương Nam chỉ se se lạnh, vừa đủ làm phơn phớt hồng đôi má thiếu nữ nên những chiếc áo len cũng chỉ để làm duyên làm dáng.
Tháng chạp bắt đầu bằng những giờ học lơ đãng. Các cô cậu học trò miệng ngậm bút, mắt lơ mơ để ngoài cửa sổ, hồn thơ thẩn dạo chơi đâu đó trên những con phố cuối năm… Những ngày cận tết, vào trường mà cứ mong cho có giờ trống để cả lớp hớn hở chạy ùa ra cổng trường, chia thành từng nhóm, tranh thủ thời gian ngắn ngủi vào thăm làng hoa hay dạo quanh những con đường thị xã, hòa lòng mình với mùa xuân đất trời đang rơi đầy trên từng góc phố.
Tôi là cô bé tuổi 17 trong số những nữ sinh Trường trung học Sa Đéc xưa. Chỉ cần rủ thêm chừng chục bạn gái, mỗi đứa một xe đạp, thong dong đạp xe qua cầu Sắt Quay, rẽ trái rồi đi thêm một quãng nữa… làng hoa Tân Quy Đông nổi tiếng cả nước đã ở ngay trước mặt.
Bước vào đây sẽ không còn thấy gì nữa ngoài hoa với hoa. Hoa chen kín trên những lối đi, hoa nằm trên giàn gỗ xếp thành hàng thẳng tắp, hoa tràn ngập trên những ô ruộng, nối tiếp, thênh thang vươn xa đến cuối tầm nhìn. Gió từng đợt từ bờ sông Tiền theo sóng xô vào, quyện mùi thơm của hàng trăm loại hoa làm thành hương thơm của mùa xuân đồng bằng, mùi thơm dậy lên nỗi nôn nao tuổi mới lớn, gợi lên những ước mơ thầm kín thời thiếu nữ…
Cả bọn chia nhau mỗi đứa một nơi: đứa luồn sâu vào những khóm hoa cao ngang đầu rồi mất hút trong đó; đứa len lỏi theo những giỏ hoa hồng đủ loại đặt trên giàn cao, ghé mũi vào từng cánh hoa còn ướt sương, hít căng ngực mùi hương nồng nàn và quyến rũ. Đôi khi giữa những người yêu hoa thơ thẩn dạo chơi, bỗng bắt gặp gương mặt quen thuộc của người bạn cùng lớp bất ngờ hiện ra từ một khóm lá xanh, giật mình, hét to rồi cười rũ như trẻ con…
Dọc hai bờ sông Sa Đéc, phía tây của làng hoa Tân Quy Đông, hàng đoàn ghe tàu, sà lan neo đậu chờ chuyển đi những giỏ hoa đủ loại từ làng hoa đã được đưa xuống bến. Từ đây, hoa sẽ tỏa đi nhiều nơi của đồng bằng sông Cửu Long, về đến tận Sài Gòn và các tỉnh miền Đông.
Tôi thích thú cùng các bạn đứng trong không gian yên bình buổi sáng, nhìn những chiếc sà lan như những tấm thảm hoa đủ màu nối đuôi nhau xuôi theo dòng nước tỏa đi muôn nơi. Hoa Sa Đéc đã góp một phần làm đẹp thêm mùa xuân đất nước, làm ấm thêm không khí đoàn tụ của mỗi gia đình. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc xen lẫn một thoáng bâng khuâng, luyến tiếc rất trẻ con, cứ sợ người ta đang chở mùa xuân của mình đi mất.
Cứ như thế, từng ngày, nắng ấm dần lên. Trên cành mai đã lấp ló những nụ xanh, mùa xuân đã rơi lãng đãng bên ngoài cửa lớp. Để rồi một buổi sáng, từ cổng trường ùa ra theo dòng bạn bè tỏa trắng những con đường thị xã, tôi bỗng bàng hoàng như kẻ mộng du: trước mắt tôi, con đường dọc bờ sông Sa Đéc đã biến thành con đường trùng điệp, dập dềnh những lá và hoa.
Hoa từ nhiều nơi đã tụ hội về đây, chen chúc, xô đẩy nhau rồi cùng e ấp nép bên nhau chào khách qua đường. Đứng lặng người giữa rừng hoa lung linh ấy, tôi tự hỏi trên đất nước mình, nơi nào có những con đường hoa đẹp lộng lẫy như đường hoa Sa Đéc vào những ngày cuối năm?
Bốn mươi năm, thời gian đủ dài để lãng quên, để làm rơi rớt những kỷ niệm, để khiến chai sạn tâm hồn sau nhiều cuộc bể dâu. Sáng cuối năm quay lại làng hoa Tân Quy Đông, tôi bắt gặp chính mình, bắt gặp đúng cái cảm xúc ngây thơ tuổi học trò. Những con đường thị xã ngập trong sắc hoa, bến sông xưa vẫn san sát ghe tàu… Tôi đi chầm chậm qua cầu Sắt Quay. Cầu xưa chỉ còn là cái tên nhưng bước chân người vẫn nghe vướng víu nhiều kỷ niệm. Đứng giữa cầu trong buổi sớm mai lộng gió, bên này là đường Nguyễn Huệ chạy dọc suốt bờ Sa Giang lộng lẫy trong sắc hoa xuân, bên kia là làng hoa Tân Quy Đông rộn rã những ngày cận tết…
Trên mặt sông lấp lánh ánh mặt trời đầu xuân, hàng đoàn ghe tàu vẫn hối hả ngược xuôi chuyển hàng vạn giỏ hoa đi về muôn nơi…
Tôi – người của mùa xuân cũ – tần ngần đứng lại giữa không gian ướp đẫm hương hoa, giữa mùa xuân thị xã yên bình, lòng vẫn tươi nguyên cảm xúc nôn nao thời thiếu nữ với những hờn dỗi trẻ con, bởi vẫn cứ sợ người ta sắp chở mùa xuân của mình đi mất!
THỦY LỆ
Nguồn:tuoitreonline
Họ Đã Chở Mùa Xuân Đi
Posted in Ký Ức Miền Tây