Menu Đóng

Thơ, Ca Dao, Tục Ngữ hay về Bến Tre (Phần 2)

Thơ, Ca Dao, Tục Ngữ hay về Bến Tre (Phần 2)

Ca dao Bến Tre rất đa dạng và phong phú, thường miêu tả và giới thiệu về quê hương, đất nước, con người, cũng như tình cảm của người Xứ Dừa.

Dưới đây, bạn sẽ được thưởng thức bộ sưu tập phong phú các câu ca dao về Bến Tre mà chúng tôi đã thu thập trong nhiều năm từ nhiều nguồn khác nhau.

CA DAO VỀ KHÁT VỌNG HẠNH PHÚC VÀ TÌNH YÊU ĐÔI LỨA

Ở phần 2, chúng tôi sẽ về về chủ đề khát vọng hạnh phúc và tình yêu đôi lứa. Tham khảo tại: Thơ, Ca Dao, Tục Ngữ hay về Bến Tre (Phần 1).

Ai làm cho dạ em buồn
Cho con bướm lụy, chuồn chuồn lụy theo.

Anh quyết lên non tìm con chim lạ
Chớ chốn thị thành chim chạ thiếu chi
Anh về, em chẳng dám cầm
Dang tay đưa bạn, ruột bầm như dưa.

Anh về người Huế lâu vô
Vẽ tranh họa đồ để lại cho em
Anh về, em túm vạt áo em la làng
Bỏ chữ thương, chữ nhớ lại giữa đàng cho em.

Ăn cơm chống đũa chờ Anh
Mảng sầu nhân nghĩa mình xem như chàm.
Biển Đông sóng gợn tứ mùa
Ai cho bậu uống thuốc bùa bậu mê.

Bông quỳnh rụng xuống cội quỳnh
Dẫu ai ngậm ngọc dỗ mình đừng xiêu.
Buổi chợ đông, con cá hồng anh chê lạt
Tan chợ rồi, con tép bạc anh khen ngon.

Cây khô chết đứng giữa trời
Chết thời chịu chết, không bội lời hẹn xưa.

Chẳng chè, chẳng chén sao say
Chẳng thương chẳng nhớ sao hay đi tìm?

Chiếc thuyền kia nói có,
Chiếc ghe nọ nói không.

Phải chi miễu ở gần sông
Em thề một tiếng kẻo lòng anh nghi.

Chiều nay cắt cổ con gà vàng
Để khuya nó gáy, hai đàng biệt ly.

Chừng nào cho vạc xa cồn,
Cù lao xa biển anh mới đành xa em.

Chừng nào cầu đá rã tan
Sông Hàm Luông lấp cạn mới quên lời thề
Cô kia chèo lái một mình
Cho anh chèo với cho mình có đôi.

Cơm ăn ba chén lưng lưng
Uống nước cầm chừng để dạ thương em.

Cơm sôi, lửa cháy, gạo nhảy tưng bừng
Anh thương em như lửa nọ cháy phừng
Dầu cho lở núi, tan rừng cũng thương.

Cực vì hai đứa hai nơi
Muốn qua thăm bậu sợ lời thế gian
Dao phay kề cổ, máu đổ không màng
Chết thời chịu chết, buông nàng anh không buông.

Dế ngâm sầu nhiều câu rỉ rả
Nhớ bạn chung tình thức cả năm canh.

Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ, ngọn lu
Anh về học lấy chữ nhu
Chín trăng em cũng đợi, mười thu em cũng chờ
Đêm khua đèn tắt nhang tàn
Dế ngâm rỉ rả dạ càng sầu riêng,
Trao lời mà chẳng trao duyên
Gỉa như trao thảm, trao phiền cho nhau.

Đêm nằm bỏ tóc qua mình
Thề cho bán mạng kẻo tình nghi oan.

Đêm nằm mơ tưởng, tưởng mơ
Chiêm bao thấy bậu, dậy rờ chiếu không.

Đêm nằm nghe vạc trở canh
Nỉ non tiếng dế như anh dỗ nàng.

Đó đi tu đây xin ở sãi
Ăn đĩa tương chùa trọn ngãi cùng nhau.

Đói lòng ăn trái khổ qua
Nuốt vô thì đắng, nhả ra sợ bạn cười.

Đồng Nai, Châu Đốc, Định Tường
Lòng anh sở mộ con gái vườn mà thôi
Đứa nào thấy Tấn, quên Tần
Xuống sông sấu ních, lên rừng cọp tha.

Đứt tay một chút còn đau
Huống chi nhơn ngãi lìa nhau sao đành.

Em về anh mượn khăn tay
Gói câu tình nghĩa lâu ngày sợ quên.
Gọi đò chẳng thấy đò sang
Phải chăng người cũ phụ phàng khách xưa?

Lên non thiếp cũng lên theo
Tay vịn chân trèo, hái trái nuôi nhau.

Mình về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng mười.

Một mình giã gạo ngoài trời
Cám bay phảng phất nhớ người đi xa.

Ngó lên đám mạ ba rò,
Kêu anh cũng ngặt, kêu trò khó kêu.

Nhớ ai lệ chảy ngùi ngùi
Khăn lau chẳng sạch, áo chùi chẳng khô.

Quí gì một nải chuối xanh
Năm bảy người giành cho mủ dính tay
Mủ dính tay anh chùi đọt cỏ
Đã thương nàng rồi không bỏ được đâu.

Ra đi anh có dặn rằng
Đâu hơn bậu lấy, đâu bằng đợi anh.

Ra về không lẽ về luôn
Để khăn xéo lại lệ tuông em chùi.

Rượu ngon cái cặn cũng ngon
Anh thương em bất luận chồng con mấy đời.

Sông dài cá lội biệt tăm
Người thương đâu vắng chỗ nằm còn đây.

Sông sâu sóng bủa láng cò
Thương em vì bởi câu hò có duyên.

Sông sâu, sào ngắn khó dò
Muốn qua thăm bậu ngặt đò không đưa.

Thân em như con nhạn một mình
Ngày ngai du ngoài ruộng, tối đậu mé đình kêu sương
Thân em như trái bần trôi
Gió dập sóng dồi, biết tấp vào đâu?

Thân em như cúc mọc bờ rào
Kẻ qua ngắt nhụy, người vào bẻ bông.
Theo nhau cho chọn đạo đời
Dẫu mà không chiếu, trải tơi mà nằm.

Thương em tình gởi trong mơ
Nhớ em rạo rực như bờ sóng xô
Thò tay bẻ nhánh mai tàn
Bỗng nhìn thấy bạn hai hàng lệ sa.

Thò tay mà ngắt ngọn ngò
Thương em đứt ruột, giả đò ngó lơ.
Thò tay ngắt ngọn rau ngò
Thấy anh còn nhỏ, giữ bò em thương.

Tiếc công đắp đập, be bờ
Để cho người khác đem lờ tới đơm.

Tu đâu cho anh tu cùng
Mai sau thành Phật ngồi chung một bàn.

Trách ai tham đó, bỏ đăng
Thấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn.

Trách mình chẳng trách ai đâu
Trách con sào ngắn sông sâu khó dò.

Trắng như bông, lòng anh không chuộng
Đen như than hầm, lòng tưởng dạ mơ.

Trắng da vì bởi má cưng
Đen da vì bởi lội bưng, tát bàu.

Vì ai thiếp mới xa chàng
Tại con chim cú vào làng kêu đêm.

Ví dầu cha đánh mẹ treo
Đứt dây té xuống, em theo đến cùng.

Từ năm 1757, Bến Tre được gọi là Tổng Tân An, thuộc châu Định Viễn và dinh Long Hồ. Đến thời vua Minh Mạng, miền Nam Việt Nam được chia thành sáu tỉnh: Vĩnh Long, Biên Hòa, Gia Định, Định Tường, An Giang và Hà Tiên. Lúc bấy giờ, đất Bến Tre thuộc phủ Hoàng Trị, gồm các huyện Tân Ninh, Bảo An, Bảo Hậu, và trực thuộc tỉnh Vĩnh Long. Tỉnh Bến Tre là một phần của dinh Hoằng Trấn, thành lập năm 1803, sau đó đổi tên thành dinh Vĩnh Trấn. Năm 1808, dinh này lại đổi tên thành trấn Vĩnh Thanh.

Năm 1832, cù Lao An Hóa với hai tổng Hòa Quới và Hòa Minh thuộc huyện Kiến Hòa. Năm 1844, vua Minh Mạng bỏ trấn lập tỉnh, đất Bến Tre trở thành hai phủ Hoằng An và Hoằng Trị, thuộc tỉnh Vĩnh Long.

Thời Pháp thuộc, ngày 15 tháng 7 năm 1867, hạt Bến Tre được thành lập. Ngày 4 tháng 12 năm 1867, hai huyện Tân Minh và Duy Minh của hạt Bến Tre được tách ra để thành lập hạt Mỏ Cày, với lỵ sở đặt tại chợ Mỏ Cày. Ngày 5 tháng 6 năm 1871, hạt Bến Tre bị giải thể và nhập địa bàn vào hạt Mỏ Cày.

Posted in Ca dao - Tục ngữ

Bài tham khảo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *